7/5/14

không gọi thành tên ~



anh về quê cũ
nẻo đường xưa hoa rũ
trời buồn đổ hạt mưa mau
em đứng khoảng xa xa
em hứng hạt mưa đầu
nghe hồn mình chết lặng
anh về đâu.. anh về đâu đó?
ray rứt sân ga
hun hút toa tàu
gọi anh, gọi anh vọng tiếng sầu
gọi ân tình, gọi nhớ bơ vơ
không gian nhấn chìm lặng lờ...

6-05-2014

22/2/14

Soi Bóng



Ngồi nhìn bóng nắng chon von
Thấy như trời thả xuống cơn mưa dầm
Bỗng dưng lòng chợt bâng khuâng
Mùa xuân đâu biết đôi lần tôi mơ..

Ngồi buồn lần dở trang thơ
Thấy hồn lơ lửng giữa bờ phù vân
Ngả nghiêng say với thăng trầm
Những câu lục bát gieo vần bơ vơ

Ngồi soi bóng giữa đời , mơ
Gió bay thổi rối tóc tơ u huyền
Đất trời buộc chữ nhân duyên.

rêu

16/10/13

cho Uyên.



em trở về chiều nay nghe gió hát
phố đón chào bằng ánh mắt thân thương
hoà cùng muôn tim bừng lên khao khát 
tình yêu em - vẫn ngự trị vô thường

em trở về vẹn nguyên màu áo trắng
nghe ca vang cùng dậy tiếng non sông
trước hay sau, trong em nào đâu khác
mang ơn Uyên. Chúa ngự ở thiên đường..

16.8.2013

chào ngày mới...



tiếng gà gáy như xua tan màn đêm lạnh lẽo báo hiệu cho một bình minh sắp sửa.. mùi khói bếp, mùi xôi nếp từ nhà chị hàng xóm,  tiếng chuông chùa, tiếng rù rì của những người đi tập thể dục, tiếng xe cọc cạch dường như của những người tranh thủ đi mua hàng hoá cho kịp chuyến chợ... tất cả tạo nên thứ âm thanh quen thuộc, vui tai... 
mình tỉnh giấc, lạ lùng sao chiêm bao, thấy chi hổng thấy lại thấy một con rắn khổng lồ đang tiến đến gần..trước con đường mình đi, nó trườn qua giấc mơ bỗng người hùng từ đâu xuất hiện đánh vật nó chết tơi máu...         mình có một giấc mơ kì quặc, mình sợ nhất là con rắn, cảm giác  nó như còn lẩn quẩn đâu đây vì thế chẳng dám bước ra khỏi giường
..

ngoài kia thì vẫn những âm thanh quen thuộc mỗi lúc rõ và ấm dần lên, ánh sáng len lỏi vô phòng như ủi an và hỏi han...

bình minh đã ló dạng, 
ngày mới lại khởi đầu,
hãy đón nhận nhé với những điều bình thường mà ta vẫn hằng có ?

..

7/10/13

vừa mở cửa đi đổ rác, mới ló đầu ra thì thấy thằng cha nào đứng nhà kế bên làm hết hồn. giờ này đứng trước cửa nhà người ta để làm gì chứ ? theo quán tính mình hét lên vô thức , lập tức nó lao xe nhanh như vút từ trên hè xuống đường cái và không quên quay người lại nhìn mình và cười dả lả... lật đật vức bịch rác chạy trở vô nhà khoá cửa lại , mặt mũi tái mét, người run cầm cập , miệng thì Nam mô quán thế âm bồ tát đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn, con sợ quá má ơi! ko biết nó có nhớ mặt mình không, nay mai ra đường nó có làm gì mình không nhưng mình thì không quên cái mặt ghê sợ của nó..... kiểu này chắc thức tới sáng luôn quá.. nghĩ sợ ko dám ngủ

12/9/13

vu vơ




ngoài thềm, mưa lại rơi rồi
chợt nghe cái buốt như lời thánh kinh
ừ thôi em sẽ lặng thinh
để cho con chữ tượng hình trong thơ.

12/09/2013