14/5/10

Lưng chừng nhớ quên














Ước là cơn mưa nhỏ
rơi bên hiên nhẹ nhàng
hồn nhiên như hoa cỏ
nheo mắt cười mà thôi..

Ngang qua con đường nắng
thấy mùa hạ đến gần
ngang qua bậc thềm vắng
hoa lòng rụng đầy sân.

Chiều rưng rưng cánh khói
sao nghe nhớ một người
có những điều khó nói
hồn như một bài thơ..

14 may, 2010

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét